Đã mấy mùa đi qua mà sao sáng nay chàng sinh viên cuối khóa vẫn giật mình khi bất chợt gặp màu bằng lăng tím. Chàng ngỡ ngàng trước con đường đến trường giờ nở tím bằng lăng.
Bằng lăng gợi nhớ màu hoa xoan tím quê chàng. Hoa xoan như những ngôi sao li ti rắc đầy ngỏ nhỏ. Có khi cậu bé ngỡ ngàng ngước nhìn để cố phân biệt đâu là mưa bụi đâu là hoa xoan. Giờ này ngoài ấy hoa xoan đã nở muộn, chim cuốc cũng bớt khắc khoải tiếc xuân thì phượng vĩ lại nhen nhóm nỗi nhớ đến cháy lòng. Hoa phượng đỏ rực con đường đi học. Phượng cháy lửa đánh thức con tim khao khát học trò. Phượng vĩ cũng chất chứa mối sầu từ vạn cổ. Nhưng nó không lặng lẽ đến tái tê để rồi tím ruột, tím gan, tím cả hình hài như bằng lăng tím. Bằng lăng tựa hồ như một thiếu nữ đã trải nghiệm nhiều , nhớ tiếc ngày xanh mà chiều chiều tựa cửa nhìn xa buồn điều chi khó nắm bắt. Phượng vĩ thì dường như không cầm nổimình nữa nên òa khóc cùng học trò. Mấy chú ve thấy vậy đem lòng thương xót nàng phượng nên cũng sụt sùi thức trắng suốt cả mùa hè cho nên người ta gọi hè là hạ trắng hạ thương. Có phải thế chăng mà người ta gọi chú là ve sầu đá? Sầu đến độ hóa đá. Đã vậy chú ta lại hay đậu trên cành phượng vĩ mà dạo những phím đàn sầu muộn kia. Sao mà ve sầu và phượng vĩ hiểu nỗi lòng học trò đến thế?
Quê tôi dường như không có bằng lăng mà chỉ toàn là phượng vĩ. Bằng lăng càng xui khiến lòng mình nhớ bạn bè , nhớ quê xa. Ở đây cũng có phượng nhưng phượng nở không theo mùa mà lác đác từng chùm nên không khắc khoải như bằng lăng. Phượng ngoài Bắc đốt lửa một góc trời , dát đỏ những cung đường mà dịu dàng nâng tà áo nữ sinh. Phượng nhiều đến nỗi, đẹp đến nỗi người ta gọi Hải Phòng là thành phố hoa phượng đỏ. Mấy mùa nhìn bằng lăng tím lại nhớ một thời áo trắng đến tái tê. Bằng lăng cứ lặng lẽ nhuộm tím một miền ký ức chưa xa đẹp như những trang thơ trong ngăn cặp học trò.
Tôi yêu bằng lăng yêu phượng vĩ vô ngần nhưng rất sợ cái gam màu chia ly ấy. Một mùa hè lại về, một mùa chia tay sắp đi qua, dạo bước nhẹ nhàng dưới tán bằng lăng sợ làm xao động một miền ký ức mà lòng chợt thương hoài sắc đỏ phượng vĩ xưa.
Bằng lăng gợi nhớ màu hoa xoan tím quê chàng. Hoa xoan như những ngôi sao li ti rắc đầy ngỏ nhỏ. Có khi cậu bé ngỡ ngàng ngước nhìn để cố phân biệt đâu là mưa bụi đâu là hoa xoan. Giờ này ngoài ấy hoa xoan đã nở muộn, chim cuốc cũng bớt khắc khoải tiếc xuân thì phượng vĩ lại nhen nhóm nỗi nhớ đến cháy lòng. Hoa phượng đỏ rực con đường đi học. Phượng cháy lửa đánh thức con tim khao khát học trò. Phượng vĩ cũng chất chứa mối sầu từ vạn cổ. Nhưng nó không lặng lẽ đến tái tê để rồi tím ruột, tím gan, tím cả hình hài như bằng lăng tím. Bằng lăng tựa hồ như một thiếu nữ đã trải nghiệm nhiều , nhớ tiếc ngày xanh mà chiều chiều tựa cửa nhìn xa buồn điều chi khó nắm bắt. Phượng vĩ thì dường như không cầm nổimình nữa nên òa khóc cùng học trò. Mấy chú ve thấy vậy đem lòng thương xót nàng phượng nên cũng sụt sùi thức trắng suốt cả mùa hè cho nên người ta gọi hè là hạ trắng hạ thương. Có phải thế chăng mà người ta gọi chú là ve sầu đá? Sầu đến độ hóa đá. Đã vậy chú ta lại hay đậu trên cành phượng vĩ mà dạo những phím đàn sầu muộn kia. Sao mà ve sầu và phượng vĩ hiểu nỗi lòng học trò đến thế?
Quê tôi dường như không có bằng lăng mà chỉ toàn là phượng vĩ. Bằng lăng càng xui khiến lòng mình nhớ bạn bè , nhớ quê xa. Ở đây cũng có phượng nhưng phượng nở không theo mùa mà lác đác từng chùm nên không khắc khoải như bằng lăng. Phượng ngoài Bắc đốt lửa một góc trời , dát đỏ những cung đường mà dịu dàng nâng tà áo nữ sinh. Phượng nhiều đến nỗi, đẹp đến nỗi người ta gọi Hải Phòng là thành phố hoa phượng đỏ. Mấy mùa nhìn bằng lăng tím lại nhớ một thời áo trắng đến tái tê. Bằng lăng cứ lặng lẽ nhuộm tím một miền ký ức chưa xa đẹp như những trang thơ trong ngăn cặp học trò.
Tôi yêu bằng lăng yêu phượng vĩ vô ngần nhưng rất sợ cái gam màu chia ly ấy. Một mùa hè lại về, một mùa chia tay sắp đi qua, dạo bước nhẹ nhàng dưới tán bằng lăng sợ làm xao động một miền ký ức mà lòng chợt thương hoài sắc đỏ phượng vĩ xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét