Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009
lucbat.com (06/04/2009)
VÔ TÌNH
Phạm Văn Học
Vô tình em bước qua anh
Con tim xao xuyến anh thành nhà thơ
Vô tình em chắng ngó lơ
Đế cho anh khép bài thơ không vần
Vô tình thấy một thiên thần
Xa anh bay đến mây tầng trời cao
Vô tình anh hóa thành sao
Lạc ra quỹ đạo rơi vào mắt em
Vô tình… Kìa một bóng chim
Sải đôi cánh nhỏ mãi tìm người thương
Vô tình hoa chẳng tỏa hương
Dáng em thấp thoáng cuối đường xa xa
Vô tình anh chợt nhận ra
Đôi ta chẳng thể bước qua vô tình
“Làm sao về được mùa đông”?
Một chút se lạnh, một cơn mưa bất chợt, một chiếc lá vàng rơi nơi phương Nam đầy nắng cũng đủ cho ta nao lòng nhớ về xứ Bắc. Nơi đây không có mùa đông. Tôi thường viết thư nhờ bạn thân gửi vào một chút rét. Gửi cho tôi những chiều đông cùng tụi bạn thả trâu chơi trò đánh trận giả trên cánh đồng chỉ còn trơ lại những gốc rạ, mải chơi đến nỗi quên cả củ khoai nướng đã thành than tự lúc nào. Nhớ những chiều đông nội ngồi bên bếp lửa bỏm bẻm nhai trầu, tóc bạc trắng cả chiều. Giờ đây ở quê người, tôi thèm không khí ấm áp bên nồi cơm tỏa khói, cả nhà quây quần bên nhau… Rồi tôi bỗng sợ mùa đông.
Một chiều đông, nội tôi ra đi theo ngọn gió. Chạy dưới làn mưa lạnh, tôi thầm trách mùa đông sao quá vô tình. Có một bàn tay ấm áp chìa ra. Bàn tay của cô bạn học ở cùng làng. Từ đó chúng tôi bên nhau thả những ước mơ trôi theo con thuyền giấy, cùng nhau hái hoa cỏ may dọc những triền đê uốn lượn, cùng nhau đi suốt những đêm giao thừa. Mùa đông ơi! Bạn từ xa lạ giờ thành gần gũi.
Theo tháng năm chúng tôi dần khôn lớn. Xếp lại những kỷ niệm ấu thơ tôi về phương nam lập nghiệp, bạn ở lại thủ đô. Cuộc sống như cơn lũ cuốn tôi đi theo những hối hả đời thường. Tôi xa dần những mùa đông kỷ niệm. Ai đưa tôi về những ngày thơ ấu để cùng nhau chạy dọc bãi sông? Làm sao tôi còn có thể ùa vào lòng bà? Ai tìm lại giùm tôi hơi ấm bàn tay trong những đêm đông lạnh giá?
Một mình ở phương Nam, tôi tự ru mình…
PHẠM VĂN HỌC
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)