Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009



Mơ về nơi xa lắm
 
Chiều buồn dần buông xuống, Hà Nội nhạt nhoà trong màn mưa, riêng ta nhấm nháp giọt đắng nơi góc phố. Giật mình trước một dáng hình quen thuộc vụt qua,kỷ niệm xưa chợt gọi ta về. Ai đó mở nhạc Phú Quang thật buồn:
… " Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm. Một Hà Nội ngây ngất nắng , một Hà Nội run run heo may…". Phải rồi, ca khúc Mơ về nơi xa lắm ta thường hay nghe, không hiểu sao hôm nay lại thiết tha nhường vậy!


Đã gần ba tháng rồi người ấy xa ta đi về một nơi rất xa, nơi của hư vô. Ta ngồi đếm thời gian trôi qua kẽ tay mà lòng lại trách lòng sao không thể níu giữ được người đi. Quê tôi không có biển , không được nghe tiếng sóng mỗi độ chiều về. Người ấy vốn rất yêu biển, ao ước một lần được đến với biển khơi bao la, được dạo gót chân trần trên làn cát mịn, ùa vào lòng biển mà nghe cái hương vị mặn mòi. Biển xanh bao la cũng có lúc dữ dội quá chừng. Con sóng Cửa Lò cuốn mất người ấy, cuốn mất hai bốn tuổi xanh , cuốn đi bao khát vọng xanh cho xanh xao cõi lòng người ở lại. Hà Nội quen thuộc khi xưa mà sao giờ đây thật lạ. Giữa thủ đô hoa lệ man mác heo may, ta lang thang đi tìm dấu chân đã từng qua. Để rồi không khỏi giật mình thảng thốt lầm tưởng bước chân người ấy vẫn song hành. Ta nhớ lắm , nhớ những tháng ngày đong đầy kỷ niêm. Nhớ những vòng xe lăn đều trên con đường làng đưa hai đứa đến trường. Nhớ những chiều quê yên ả hai đứa lặng nhìn dòng sông lững lờ trôi. Ta nhớ những đêm giao thừa đi bên nhau cùng lắng nghe đất trời chuyển mình. Bài hát hôm nay không còn ai nghe cùng ta nữa, câu chuyện xa xưa không còn ai kể cho ta nghe nữa! Chỉ mình ta cố cất lên lời ca não nề:
… " Dạ khúc đêm nay, một mình em một mình ta. Tiếng lá rơi vô tình bên khung cửa. Em bơ vơ ta thẫn thờ mong nhớ. Một giọt sương rơi như giọt nước mắt buồn…".
Giọng hát không thể át đi tiếng còi xe nhộn nhịp. Giọt cà phê tí tách, đắng chát như đếm nhịp thời gian trôi. Vẫn biết lẽ tử sinh là không thể đoán định. Không đổ lệ mà sao khoé mắt ta cay cay. Bài hát khi xưa ta cùng nhau đi đến khúc cuối, còn bài hát cuộc đời ta lại lạc mất nhau. Dở dang mình ta , dở dang ước mơ em, mỗi người một thế giới. Còn lại thế giới ca từ vỗ về niềm đau:
… " Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm. Em cô đơn căn phòng trống cô đơn.Dạ khúc đêm nay chẳng thể nào dang dở. Trong cô đơn em chầm chậm quay về…"
Hà Nội ắp đầy hoài niệm xa dần theo nhịp bánh xe lăn. Ta xuôi về phương nam như trốn chạy một miền ký ức, nhưng hoài niệm lại dồn dập trở về. Cuộc sống hối hả không làm ta nguôi quên . Mỗi khi đêm xuống giấc mơ lại ùa về. Ta mơ, mơ về nơi xa lắm, nơi có em ở cuối con đường.

Phạm Văn Học
427/1 Nguyễn Huệ - Quy Nhơn – Bình Định
0972347074

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét