Sóng mãi miên man
· PHẠM VĂN HỌC
(Khoa Ngữ văn – ĐH Quy Nhơn )
Em thân yêu , thế là em đã xa anh những ba tháng rồi. Ba tháng em bỏ lại cát trắng, biển xanh, bỏ lại anh với nỗi nhớ thương da diết. bỏ lại anh – kẻ lữ hành đơn độc trên những cung đường ta đã từng qua.
Em còn nhớ không đêm trăng trên cầu Nhơn Hội? Khi ấy anh vội nói tiếng yêu mà em lại vờ như không hiểu , chỉ có con sóng dưới chân cầu là hiểu được lòng anh. Em đi rồi dường như ánh trăng cũng trở nên lẻ loi mà loãng tan dưới chân cầu đơn chiếc. Biển sâu núi cao càng làm anh thấy trống vắng đến khôn cùng. Một chút sóng , một chút gió làm sao khiến anh vơi nhớ, làm sao an ủi được lòng anh.Nơi đây em nhõng nhẽo đòi anh cõng. Anh nói sẽ cõng em đi hết những bờ biển trên trái đất này. Cũng ở nơi đây có lần em hỏi nhỏ : anh yêu em vì lẽ gì? Anh yêu em vì sao…thật khó nói! Anh yêu em chẳng vì sao cả .Vì em là người anh yêu như con sóng kia chẳng hiểu sao mình lại yêu bờ. Em đã cho anh niềm hạnh phúc , nhưng cũng vì em mà anh thấm thía gặm nhấm nỗi cô đơn. Có lúc trái tim anh cũng dạt dào theo con sóng mà nhớ về em. Anh trách con sóng kia sao khéo vô tình sao không mang em tới bên anh? Con sóng mang em đến khơi xa với lời hờn trách : ba năm bên em mà anh chẳng hiểu về em được điều gì. Sóng mãi miên man vỗ bờ an ủi nhưng sóng cũng chẳng có nghĩa lý gì bởi chiều nay em không ở lại. Sóng mãi vỗ bờ nhưng có bao giờ nó hiểu bờ đâu! Em về nơi ấy một tương lai đang vẫy gọi . Em hãy sống như em hằng muốn , hãy yêu như em hằng yêu, chỉ cần em hạnh phúc là anh cũng vui rồi.
Đêm nay nhớ em anh không ngủ , bước lang thang trên những cung đường anh tìm lại dấu chân xưa. Em ơi xin hãy một lần đến bên biển xanh dào dạt , đến với tình người chân thành và đến bên một người hằng mong em trở lại.
· PHẠM VĂN HỌC
(Khoa Ngữ văn – ĐH Quy Nhơn )
Em thân yêu , thế là em đã xa anh những ba tháng rồi. Ba tháng em bỏ lại cát trắng, biển xanh, bỏ lại anh với nỗi nhớ thương da diết. bỏ lại anh – kẻ lữ hành đơn độc trên những cung đường ta đã từng qua.
Em còn nhớ không đêm trăng trên cầu Nhơn Hội? Khi ấy anh vội nói tiếng yêu mà em lại vờ như không hiểu , chỉ có con sóng dưới chân cầu là hiểu được lòng anh. Em đi rồi dường như ánh trăng cũng trở nên lẻ loi mà loãng tan dưới chân cầu đơn chiếc. Biển sâu núi cao càng làm anh thấy trống vắng đến khôn cùng. Một chút sóng , một chút gió làm sao khiến anh vơi nhớ, làm sao an ủi được lòng anh.Nơi đây em nhõng nhẽo đòi anh cõng. Anh nói sẽ cõng em đi hết những bờ biển trên trái đất này. Cũng ở nơi đây có lần em hỏi nhỏ : anh yêu em vì lẽ gì? Anh yêu em vì sao…thật khó nói! Anh yêu em chẳng vì sao cả .Vì em là người anh yêu như con sóng kia chẳng hiểu sao mình lại yêu bờ. Em đã cho anh niềm hạnh phúc , nhưng cũng vì em mà anh thấm thía gặm nhấm nỗi cô đơn. Có lúc trái tim anh cũng dạt dào theo con sóng mà nhớ về em. Anh trách con sóng kia sao khéo vô tình sao không mang em tới bên anh? Con sóng mang em đến khơi xa với lời hờn trách : ba năm bên em mà anh chẳng hiểu về em được điều gì. Sóng mãi miên man vỗ bờ an ủi nhưng sóng cũng chẳng có nghĩa lý gì bởi chiều nay em không ở lại. Sóng mãi vỗ bờ nhưng có bao giờ nó hiểu bờ đâu! Em về nơi ấy một tương lai đang vẫy gọi . Em hãy sống như em hằng muốn , hãy yêu như em hằng yêu, chỉ cần em hạnh phúc là anh cũng vui rồi.
Đêm nay nhớ em anh không ngủ , bước lang thang trên những cung đường anh tìm lại dấu chân xưa. Em ơi xin hãy một lần đến bên biển xanh dào dạt , đến với tình người chân thành và đến bên một người hằng mong em trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét