Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009
Mưa Chiều Miền Trung
Mưa Chiều Miền Trung
Phạm Văn Học
Học viện võ thuật Tây Sơn, 172 Tây Sơn, Tp. Quy Nhơn (Mobile phone :0972347074 )
Miền Trung- khúc ruột yêu thương trên cơ thể hình chữ S đã bao cơn oằn mình trong suốt chiều dài lịch sử. Đó không phải là nơi tôi chào đời nhưng nó đã rất gắn bó với tôi như quê hương thứ hai của tôi vậy. Chiều nay ngồi nhìn làn mưa trắng xóa nhìn nước ngập mênh mông, nghe giọng Cẩm Ly tha thiết hát ca khúc “Mưa Chiều Miền Trung” của Hồng Xương Long mà lòng chợt thốt lên : thương quá miền Trung!
Miền Trung đất bồi phù sa
Người miền Trung gian khó từ nhiều đời qua
Từ khi anh xa quê, từ đó em nhớ mong người xa
Mùa đông mây lững lờ trôi
Trời miền Trung mưa lắm bạn tình ơi
Chờ anh nay bao đông rồi mà anh chưa về bến đợi
Đã mấy mùa mưa rồi tôi gắn bó với mảnh đất miền Trung đầy nắng gió, bão giông nhưng sao mưa miền Trung buồn đến vậy. Mùa mưa này bạn bè tốt nghiệp mỗi đứa một phương với bộn bề những vất vả lo toan. Người con gái mình thương giờ đây cũng không còn trên đời nữa. Chỉ còn mình tôi ở lại nơi đây với niềm nhớ thương những năm tháng trên ghế giảng đường, những dấu chân dường như vẫn còn in trên bờ cát. Tôi đã từng được sống ở Quảng Nam, Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Phú Yên, Khánh Hòa… và tôi thấy dường như miền Trung đã gánh tất cả những gì khắc nghiệt cho hai đầu Tổ quốc. Con người nơi đây xây dựng cuộc sống từ bao nhiêu mồ hôi mang vị mặn chát của biển khơi. Vậy mà chỉ qua một trận bão họ đã trắng tay, trắng như làn mưa ở trước mắt họ. Đôi mắt người miền Trung trở nên đượm buồn hơn. Họ chỉ còn biết lặng nhìn dòng nước lũ cuốn phăng người thân, nhà cửa, hạnh phúc mà họ đã dày công vun đắp. Trời miền Trung mưa lắm bạn tình ơi. Và còn một cơn mưa không hiện hình mà chưa thể dứt: mưa nước mắt. Giọt nước mắt luyến tiếc, đắng cay. Người miền Trung đang đợi chờ trời quang mây tạnh để xây dựng lại cuộc sống từ sự tàn phá của thiên nhiên.
Cơn mưa dai dẳng đã cuốn đi tất cả những gì quý giá, để cho con người nơi đây xanh xao tím tái nỗi lòng.
Dòng sông vẫn trôi, đò xưa nay không còn nữa
Mây kia vẫn bay, sao hờ hững giữa đất trời
Miền Trung nước lên đau lòng xa rồi người em
Ơi! Quê hương man mác buồn
Chiều miền Trung mưa tím bến sông
Tự ngàn xưa chiều vốn đã gợi buồn, chiều mưa miền Trung lại càng khoét sâu thêm nỗi cô đơn. Ta thầm hỏi có phải ngoài trời bao nhiêu giọt mưa là bấy nhiêu giọt nước mắt buồn. Nỗi buồn thẳm sâu thấu tâm can trước sự mất mát khó lòng bù đắp được. Với tôi, Chiều miền Trung mưa tím bến sông cũng giống như giọt lệ của chính mình khóc thương cho tình duyên tan vỡ. Nhưng tôi cũng dám chắc rằng từ trong nỗi đau ta càng thêm yêu hơn những gì mình đã có, yêu hơn mảnh đất miền Trung thiên nhiên đầy khắc nghiệt này:
Tình yêu chưa trọn thành đôi mà lòng đau như cắt bạn tình ơi
Dù cho em nay xa rồi miền Trung vẫn thương trọn đời
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét