Cảm quan Phật giáo trong thơ Vũ Xuân Hồng
Báo Quảng Ninh điện tử Cập nhật lúc 05:00, Chủ Nhật, 19/08/2012 (GMT+7)
(Đọc tập thơ “Cõi thiêng” (NXB Hội nhà văn - 2012) của Vũ Xuân Hồng)![]() |
Có thể nói với 60 bài thơ trong “Cõi
thiêng”, Vũ Xuân Hồng đã đưa người đọc hành hương về Yên Tử với những
cái địa danh đã khá quen thuộc, như chùa Đồng, chùa Cầm Thực, chùa Yên
Hoa, Yên Sơn, Ngoạ Vân, suối Tắm, suối Giải Oan v.v.. Những cái tên gợi
nhớ về Phật hoàng Trần Nhân Tông, ông vua khai sáng Thiền phái Trúc Lâm
Yên Tử, người mà theo Xuân Hồng là đã để lại chữ Tâm cứu nhân độ thế:
“Non thiêng phong trúc toạ Thiền/ Lòng Ngài thấu hiểu nỗi niềm nhân
gian/ Hoá Phật về cõi Niết bàn/ Chữ Tâm ở lại trần gian cứu đời” (Phật
hoàng Trần Nhân Tông). Viết về Yên Tử, Vũ Xuân Hồng say sưa chiêm nghiệm
với những khái niệm của Triết học Phật giáo như: giác ngộ, vô thường,
chân kinh, Phật độ, từ bi, luân hồi, Niết bàn, giải thoát v.v.. Trên
hành trình đến với “Cõi thiêng”, Xuân Hồng thấy tất cả những gì dù là
nhỏ nhoi nhất cũng đều có một linh hồn. Từ con suối, nhành cây, chiếc
lá, đám mây đến những viên cuội nhỏ nhoi cũng tâm tình với con người
bằng thứ ngôn ngữ riêng của nó: “Suối trong tựa chiếc gương soi/ Vớt
từng viên cuội đầy vơi nỗi niềm” (Suối giải oan). Thiên nhiên dưới con
mắt Vũ Xuân Hồng như một sinh thể đang cựa quậy: “Gió khuya khẽ gọi cửa
chùa/ Hương thơm mách bảo cây vừa đơm hoa/ Sân chùa hò hẹn lá đa/ Chùm
hoa đại trắng nõn nà tắm trăng” (Gió khuya). Trong bài thơ được lấy làm
tên cho cả tập “Cõi thiêng”, Vũ Xuân Hồng đã nhận ra trong mỗi phiến đá,
mỗi dáng trúc còn cưu mang một nỗi đau nhân thế: “Chùa Đồng toạ lạc
trong mây/ Hồi chuông linh ứng mây bay về chầu/ Non thiêng toả phép
nhiệm màu/ Thân người hoá đá còn đau nỗi đời/ Trăng khuya tiếng hạc lưng
trời/ Bạt ngàn rừng trúc dáng người trần gian” (Cõi thiêng). Từ đấy,
ông nhắc nhở chính mình, rằng đời người thật thoáng chốc, chẳng là gì so
với cái vô thường miên viễn của tạo hoá: “Chung nhau một cõi vô thường/
Khác nhau dài ngắn đoạn đường trần gian” (Đời người). Trong cõi tục lụy
vô thường ấy, Xuân Hồng rất sợ đánh mất bản ngã của chính mình. Đã hơn
một lần ta thấy ông khắc khoải: “Ôi! Chuông đồng, khánh đá/ Niềm tự hào
ông cha/ Trong dòng đời hối hả/ Ta chẳng tìm thấy ta” (Hồn xưa). Mà cũng
phải thôi, sống kiếp phù sinh, có ai ly tâm khỏi vòng quay của bánh xe
pháp luân sinh, lão, bệnh, tử? Có ai thoát kiếp luân hồi? Rồi đây, chẳng
biết cái “tiểu ngã” của mình sẽ hoà nhập vào “đại ngã” của vũ trụ hay
không; và hoà nhập trong một trạng thái hiện hữu cụ thể nào: “Đâu là đá
đã hoá người/ Đâu người hoá đá/ Luân hồi/ Trong ta” (Đá thiêng Yên Tử).
Vì thế, chúng ta nên nâng niu mỗi khoảnh khắc hiện sinh. Thơ Thiền lại
rất quan tâm đến những khoảnh khắc “đốn ngộ”. Từ khoảnh khắc ấy, nhà thơ
chiêm nghiệm và “ngộ” ra những vấn đề lớn lao của cuộc sống hằng
thường. Điều này có vẻ như cũng đúng với Vũ Xuân Hồng: “Thả chim muông
về rừng/ Thả cá về với nước/ Thả hạt mầm vào đất/ Sự sống sẽ sinh sôi”
(Phóng sinh). Ông đã nhìn thấy sự sinh sôi ngay từ khoảnh khắc gieo mầm,
một cái nhìn rất lạc quan của người đắc đạo: “Nhẹ tênh bước tới cửa
thiền/ Đắc đạo hoá Phật giữa miền non thiêng” (Suối Tắm).
Thơ Vũ Xuân Hồng chưa thực sự tài hoa;
nhưng chí ít thì cũng không cố làm duyên làm dáng. Đọng lại trong lòng
người đọc chính là bởi cái giản dị của ngôn từ; cái chân thành của cảm
xúc và cả cái vị thiền nhẹ nhàng phảng phất trong mỗi ý thơ. Mỗi bài thơ
trong tập thơ nhỏ nhắn này như thể một nhành trúc xinh xắn mà nhà thơ
bắt gặp trên đường đến với “Cõi thiêng”. Và về với trúc, với “Cõi
thiêng” cũng chính là hành trình tìm về với bản ngã chân như của chính
mình: “Trúc reo, mây trắng bốn bề/ Bụi trần rũ bỏ, ta về với ta” (Siêu
thoát)…
Phạm Học
Thơ Vũ Xuân Hồng
Cõi thiêng
Chùa Đồng toạ lạc trong mây
Hồi chuông linh ứng mây bay về chầu
Non thiêng toả phép nhiệm màu
Thân người hoá đá còn đau nỗi đời
Trăng khuya tiếng hạc lưng trời
Bạt ngàn rừng trúc dáng người trần gian
Hồn xưa
Chuông đồng treo trên tháp
Khánh đá nằm góc sân
Chùa vắng tiếng chuông ngân
Tâm mỗi người mỗi ngả
Ôi! Chuông đồng, khánh đá
Niềm tự hào ông cha
Trong dòng người hối hả
Ta chẳng tìm thấy ta…
Đá thiêng Yên Tử
Đá thiêng thấp thoáng dáng người
Trầm tư đứng giữa
Đất trời mênh mông
Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Gửi trong im lặng
Nỗi lòng
Trần gian
Trúc reo trước gió đại ngàn
Bao nhiêu câu hỏi
Mênh mang
Giữa đời
Đâu là đá đã hoá người
Đâu người hoá đá
Luân hồi
Trong ta

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét